Vovinam quả thực không những xây dựng một thể chất tốt mà còn vun đắp nên phần hồn của mỗi võ sinh. Đó là những bài học quý báu khi vào đời, những tình đoàn kết thắm thiết hay những thăng hoa trong cảm xúc. Vui có, buồn có, thất vọng có,tự tin có… Tất cả hòa quyện tạo nên một tinh hoa dân tộc sâu sắc đúng với phẩm chất của người Việt.
Khi tiết mục của chúng tôi được xướng tên, đó là một tiết mục cuối cùng kết thúc Hội võ thuật năm đó, tôi thấy tương lai như mờ mịt. Trời mưa càng nặng hạt như đang hòa vào cảm xúc. Áp lực hơn khi những tiết mục trước đó thật hoàn hảo, hoàn hảo đến khó tả. Những cú đá sắc sảo của Taekwondo, những màn phi thân điệu nghệ của Karatedo… Tôi mặc định mình là kẻ thất bại !
Rồi mưa ngớt đi, bước vào khán đài, thảm đã ướt, gây trơn trợt nên ban tổ chức quyết định tiết mục chúng tôi sẽ được biểu diễn ngoài nền đất. Đó là một lời phán quyết cực hình cho đôi chân trái đang trật của tôi. Vì lẽ trong bài diễn sẽ có một cú xoay người té lộn vòng trên không tới phía trước mà Vovinam gọi là “té nổ”, và người thực hiện không ai khác, là tôi. Mọi việc đã trót bắt đầu, tôi không thể bước ra sân rồi lại bước vào nhưng một tên ngốc trước bao môn phái khác.
Tiếng còi huýt lên báo hiệu màn trình diễn bắt đầu. Và… Tôi không còn biết mình là ai nữa…
Mọi thứ, cứ thế, cứ thế, diễn ra thật tự nhiên…
Sau tiết mục, tất cả đã qua đi, nỗi sợ trong tôi cũng tan biến, những tràn pháo tay reo hò kết thúc Hội võ thuật làm tôi cảm thấy mình lá kẻ thành công nhất trên thế gian này. Tiết mục đã không thành công như mong đợi vì còn nhiều khuyết điểm, nhưng tôi đã có một cú nhảy thật đẹp. Đẹp vì tôi đã nhảy được, đẹp vì tôi đã vượt qua nỗi lo lắng. Thật khó tin nhưng thật sự là chân tôi lúc này không còn cảm giác đau . Tôi nhận ra được nhiều điều, tôi yêu bạn mình hơn, tôi yêu tôi hơn. Trời đã mưa trở lại, nhưng mưa không nặng trĩu mà mưa thật ngọt ngào…
Đôi khi trong cuộc sống ta sẽ bắt gặp vô số những khó khăn, ta cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng rồi mọi thứ sẽ qua đi thôi bạn nhé !
No comments:
Post a Comment